Vệ Tô thích chơi game, các loại game đều thích.
Từ bắn súng tới nhập vai, tới chiến lược, ngay cả trò chơi tình yêu hắn cũng chơi thực hứng thú.
Mấy năm trước sau khi Vệ Tô nhận ra bản chất của thế giới này đen tối và điên cuồng tới cỡ nào, thế giới quan bị chấn động quá lớn kích thích hắn thức tỉnh siêu năng lực.
Nếu như là người bình thường, gặp phải chuyện này thì cuộc sống khẳng định sẽ có thay đổi long trời lở đất, thế nhưng Vệ Tô lại không như thế.
Siêu năng lực nào có thú vị bằng trò chơi chứ!
Không có siêu năng lực thì có thể sống vui vẻ như loài heo, một khi bước vào thế giới người siêu năng thì tử vong và điên cuồng sẽ đeo sát hắn hệt như hình với bóng.
Vì thế Vệ Tô lựa chọn trở thành một kẻ nghiện game.
Nhưng bây giờ nắm cần điều khiển game mà mình đã tốn rất nhiều tiền để mua lại đột nhiên cảm thấy nhân vật giả tưởng trên màn hình máy tính thật xấu xí, làm người ta...
Làm người ta sợ hãi!
Vệ Tô xoay người lại nhìn sang bên cạnh, cầu xin một bóng người cũng đang ngồi cùng tư thế: "Tôi không muốn chơi nữa, trò chơi này có thể kết thúc được không, ông muốn gì tôi cũng cho ông hết, chỉ cần ông thả tôi đi!"
Đối tượng Vệ Tô nói chuyện là một người đàn ông rất giống Vệ Tô, không, thay vì nói là giống thì không bằng nói là giống như đúc!
Người này không phải anh em song sinh của Vệ Tô mà là một con quỷ.
Người đối diện nghẹo đầu nhìn Vệ Tô, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, phần nướu đỏ tươi làm Vệ Tô cảm thấy chán ghét.
"Trò chơi đã bắt đầu, phải phân rõ thắng thua mới kết thúc được, mà lúc đầu khi tao rủ mày chơi, thái độ của mày không phải như thế."
Trong mắt Vệ Tô lóe ra tia hung ác, bàn tay lật một cái thì có một thanh kiếm dài tạo hình kỳ quái xuất hiện, sau đó hắn chém về phía người ngồi trước mắt.
Thế nhưng người nọ dễ dàng né tránh, cũng cướp đi thanh kiếm trong tay hắn, cây kiếm dài biến mất trong không khí không thấy tăm hơi đâu nữa.
"Đừng thử phản kháng tao, khi đã quyết định chơi trò chơi với mày tao đã điều tra rõ ràng rồi, mày không có cách nào trốn khỏi trò chơi đâu, tao không muốn gặp kẻ thứ hai phá hỏng quy tắc trò chơi của tao nữa." Người nọ nhe răng cười nói với Vệ Tô.
Vệ Tô thở dài một tiếng, chỉ có thể căm hận dừng lại.
Người này tới tìm hắn từ vài ngày trước, nói rằng hắn rất thú vị, muốn chơi game với hắn.
Vốn Vệ Tô không muốn dính tới tên điên này, nhưng tiền đặt cược của tên này là cúp Thiên Vương Trò Chơi chỉ có mười cái ở liên bang mà thôi, hơn nữa quy tắc trò chơi thoạt nhìn cũng không có vấn đề gì, vì thế Vệ Tô đã đồng ý.
Nội dung trò chơi của hai người chính là trò chơi điện tử mà Vệ Tô am hiểu nhất, lúc ban đầu Vệ Tô thắng rất dễ dàng, từ trong tay người này thắng được không ít thứ tốt.
Thế nhưng dần dần Vệ Tô phát hiện nội dung trò chơi ngày càng thiên về phía đối phương, hắn muốn thắng cũng không dễ nữa, hơn nữa trò chơi lại không thể ngừng lại, hắn chỉ có thể bồi tên điên này tiếp tục chơi!
Hiện giờ Vệ Tô đã thua hết tất cả, thứ đánh cuộc cuối cùng chính là tánh mạng của hắn!
Dưới sự hối thúc của ký hiệu trò chơi trên cổ tay, Vệ Tô chỉ có thể kiên trì tiếp tục chơi với đối phương, hắn nghiêm túc cầm cần điều khiển, muốn chiến thắng người này.
Nhưng nhân vật hắn điều khiển chỉ là lính lác trong game, mà đối phương thì điều khiển nhân vật cấp bậc Boss công kích cao máu nhiều!
Cho dù kỹ thuật chơi game của Vệ Tô tốt cỡ nào thì cuối cùng cũng có sơ sẩy, bị đối phương tung một chiêu mất mạng.
"Bây giờ tao thắng rồi, tao nên lấy tiền đặt cược thuộc về tao."
Vẻ mặt Vệ Tô sợ hãi, tông cửa bỏ chạy, cố gắng cách xa kẻ kia một chút để trốn tránh phần đánh cược với đối phương.
Nhưng Vệ Tô đã nghĩ quá nhiều rồi, dấu hiệu trò chơi trên cổ tay hắn lan ra một thứ giống như mực đen nhuộm cả cơ thể hắn, Vệ Tô từ từ biến thành một con rối màu đen không có bất cứ điểm đặc biệt gì.
"Lại thu hoạch thêm một con rối trò chơi, nên để con rối này ăn mặc thế nào mới tốt đây, đáng tiếc sau đó hắn quá yếu, làm mình mất đi không ít thú vui."
Người đàn ông mặt mũi tuấn tú mặc áo sơ mi tím từ trong bóng tối bước ra, cười khà khà nhìn Vệ Tô.
Người này chính là Ngô Vọng, kẻ đã chơi trò chơi với Ôn Văn!
"Vẫn là Ôn Văn thú vị hơn, nhưng hắn có cường giả cấp Tai Biến làm chỗ dựa, mình không muốn trêu chọc thêm phiền phức mới..."
Chỉ cần Vệ Tô hoàn toàn biến thành con rối màu đen thì Ngô Vọng có thể nặn mặt cho búp bê, biến hắn thành dáng vẻ mình muốn, vì mình đi tìm kiếm người chơi trò chơi mới.
Tính công kích của bản thân Vệ Tô sẽ biến mất, nhưng năng lực sẽ được giữ lại, hơn nữa còn có thể kế thừa một ít năng lực của bản thân Ngô Vọng.
Mấy ngày nay những con rối hình người mà Ngô Vọng tích góp được đã bị hủy mất bảy tám phần, cần phải gấp gáp bổ sung thêm.
Vệ Tô đã hoàn toàn biến thành hình người màu đen, Ngô Vọng đang muốn xóa đi ý thức tự chủ của hắn để hoàn toàn chuyển đổi, đột nhiên Ngô Vọng quỳ rạp xuống đất, bụm mặt lộ ra vẻ mặt đau đớn.
'Ngô Vọng.... Ngô Vọng... tới chỗ ta đi, ta muốn thấy ngươi...'
Âm thanh tràn đầy hơi hướm mục nát và cổ xưa vang vọng trong đầu Ngô Vọng, giống như có một nhân vật vĩ đại đang kêu gọi hắn, tai mắt và miệng mũi của hắn cũng bắt đầu chảy máu.
Âm thanh xa xưa như vậy đang nhanh chóng phá hủy lý trí của hắn, làm hắn dần dần tiến về phía điên cuồng.
Trong đầu hắn tựa hồ xuất hiện một tấm bản đồ, mà hắn cũng có kích động mãnh liệt, muốn chạy tới nơi trong bản đồ kia.
Nhưng tia kích động kia nhanh chóng bị Ngô Vọng áp chế, hắn chửi ầm lên trong đầu: "Câm miệng đi, từ trước tới giờ tao chưa từng trêu chọc mày, vì sao mày cứ bám theo tao không buông tha chứ!"
"Ngô Vọng... đến chỗ của ta...."
Giằng co vài phút, Ngô Vọng mới từ trên mặt đất đứng dậy, hắn muốn dành thời gian rời khỏi nơi này, mỗi lần âm thanh kia vang lên thì sẽ có quái vật tìm tới hắn.
Sau đó sắc mặt Ngô Vọng đen xì, Vệ Tô đã trốn rồi!
Rõ ràng đã hoàn thành chuyển đổi, chỉ còn một bước cuối cùng là xóa đi ý chí của kẻ này mà thôi, thế mà lại để hắn trốn mất!
Vì chế tạo con rối trò chơi này, Ngô Vọng đã phải ở nơi này cùng tên kia chơi game mấy ngày, thế mà con vịt tới tay lại bay mất!
Trong không khí xuất hiện mùi tanh hôi ẩm ướt, Ngô Vọng biến sắc, hiện giờ hắn không kịp phẫn nộ nữa, nếu như chậm chạp không chịu chạy trốn thì thiệt hại không phải chỉ là một con rối thôi đâu...
Ngô Vọng vừa mới biến mất thì hai bóng dáng mặc áo khoác có nón rộng vành xuất hiện trong nhà Vệ Tô, sau đó bắt đầu truy đuổi theo hướng Ngô Vọng biến mất.
Dấu chân mà hai người này lưu lại hoàn toàn khác biệt với nhân loại!
...
Lúc này hai quái ngư Benbour và Babol phân biệt bị giam trong hai phòng giam, hai ác ma đang tiến hành thẩm vấn bọn chúng.
Từ tài liệu thu thập được từ Đọa Thần Huyết thì lai lịch của hai tên người cá này khá đặc biệt, vì thế trong lúc rảnh rỗi Ôn Văn đã tiến hành thẩm vấn đơn giản.
Phụ trách tra hỏi là ác ma Rodney, sau khoảng thời gian tiến hành nghiêm phạt thiên sứ Phổ Quang, hắn tựa hồ đã mở ra thiên phú tra tấn bức cung, khi hành hạ quái vật sẽ cảm thấy sảng khoái khác thường, vì thế Ôn Văn để hắn chịu trách nhiệm trừng phạt những kẻ có tội trong trạm thu nhận.
Chỉ tra hỏi nửa giờ thì hai tên người cá này liền ngoan ngoãn nghe lời, báo ra hết những gì mình biết.
Chúng tới từ Nơi Cổ Thần Ngủ Say, nơi vui chơi của đám quái vật thủy sinh...
Thành phố nước Oye!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo